Description
Victor Hugo a vingt-six ans quand il écrit, en deux mois et demi, Le Dernier Jour d’un Condamné, roman qui constitue sans doute le réquisitoire le plus véhément jamais prononcé contre la peine de mort. Nous ne saurons pas qui est le Condamné, nous ne saurons rien du crime qu’il a commis. Car le propos de l’auteur n’est pas d’entrer dans un débat mais d’exhiber l’horreur et l’absurdité de la situation dans laquelle se trouve n’importe quel homme à qui l’on va trancher le cou dans quelques heures.
Ce roman – aux accents souvent étrangement modernes – a une telle puissance de suggestion que le lecteur finit par s’identifier au narrateur dont il partage tour à tour l’angoisse et les vaines espérances. Jusqu’aux dernières lignes du livre, le génie de Victor Hugo nous fait participer à une attente effarée : celle du bruit grinçant que fera le couperet se précipitant dans les rails de la guillotine.
Quiconque aura lu ce livre n’oubliera plus jamais cette saisissante leçon d’écriture et d’humanité.
Victor Hugo hai mươi sáu tuổi khi ông viết, trong hai tháng rưỡi, Ngày cuối cùng của một người bị kết án, một cuốn tiểu thuyết chắc chắn là bản cáo trạng kịch liệt nhất từng được tuyên chống lại án tử hình. Chúng ta sẽ không biết Người bị kết án là ai, chúng ta sẽ không biết gì về tội ác mà người đó đã phạm. Bởi vì mục đích của tác giả không phải là tham gia vào một cuộc tranh luận mà là thể hiện sự kinh hoàng và phi lý của tình huống mà bất kỳ người đàn ông nào cũng thấy mình bị cắt cổ trong vài giờ nữa.
Cuốn tiểu thuyết này – thường có âm hưởng hiện đại một cách kỳ lạ – có sức gợi ý mạnh mẽ đến mức người đọc cuối cùng đồng cảm với người kể chuyện, người mà anh ta cũng chia sẻ nỗi thống khổ và hy vọng viển vông. Cho đến những dòng cuối cùng của cuốn sách, thiên tài của Victor Hugo khiến chúng ta dự đoán một cách kinh hãi: đó là tiếng cọt kẹt mà con dao sẽ tạo ra khi lao vào đường ray của máy chém.
Bất kỳ ai đã đọc cuốn sách này sẽ không bao giờ quên bài học hấp dẫn nà